Chiều ngang con phố mồ côi lòng bâng khuâng nghe tiếng buồn đi trên lá khô ,rồi mai đây vóc ngọc không còn nữa biết nắng còn soi được đáy sầu.Đôi khi chỉ là những giây phút bông bềnh thả hồn mênh mông để được thỏa chí viết lên những cảm xúc thường ngày,một chút thoáng qua của những ngày yêu thương từng được sống trong tận cùng, tim chia hai nữa,một nửa cho đời, nửa tặng nhau. Đã thành thói quen 4h sáng tôi ngồi viết ,viết về mình những câu chuyện bâng quơ để nghe giọt lệ rơi bờ sông trăng,lâu rồi chưa về quê nhà ,đêm nay nhớ quá !
Hình như có tiếng con sông buồn vỡ khóc nhớ nguồn, tôi nghe sóng vỗ mênh mang dừng chân mời cỏ chén buồn đến say !
giatue